lâu lắm rồi mới lại đọc Tôt – Tô – Chan….
Lâu lắm rồi vẫn đắm chìm trong miền của ước mơ
Của cái muốn một thư viện nhỏ trong làng xóm chài
Trong cái rừng dương trưa trưa lũ trẻ con ôm sách ngồi đọc.
Trong tiếng sóng biển rù rì hoà cùng tiếng gió
Tiếng chim non gọi me í à mẹ ơi…,
Rồi thì chạy nhảy thì chơi
Những trò của con trẻ nhỏ
Trứa hè nắng nhưng nóng hoà với gió
Nên vậy thôi có đứa nằm ngủ quên.
Vậy đó miền mơ ước vẫn là miền mơ ước
Sách mua về vẫn nằm đấy chơ vơ
Trẻ con giờ ôm hoài những cái máy
Và game online lấy mất các em rồi.
Miền mơ ước chẳng biến thành hiện thực
Vẫn nằm yên thi thoảng dâng trào.
Sáng nay ngồi biển vắng
Nhìn con chơi và đọc Tottochan….
Lại nghĩ đến lũ trẻ đường tàu thời ấy.
Thôi thúc thôi thúc mở miền mơ ước ra thôi.
(Viết nhảm khi đọc đến chương: một xe khác lại tới. Và ngắm anh em Vừng Gạo chơi đùa)