Ba ơi ngày xưa thế nào? (1)

 

Con Vừng thường hay hỏi ngày xưa thế nào hả ba? Khi còn nhỏ ba chơi gì và làm gì? Ba kể con nghe chuyện ngày xưa ba thường làm gì đi ba. Đấy là những câu hỏi con hay dùng để trò chuyện khi ở bên cạnh ba me.

Và sáng nay me lại được nghe một trong các câu chuyện ngày xưa của ba Bình.

Câu chuyện bắt đầu từ đề tài Vừng hôm nay đã đọc sách được tốt rồi và me Vừng mỗi tuần để trên bàn con 2 quyển sách một tiếng Việt và một tiếng Anh.

Ba Bình bảo đọc sách đi con ạ, bây giờ con sướng hơn ba ngày xưa, ngày xưa để được có một quyển sách ba rất là khó, mỗi lần đi ngang qua hiệu sách ba toàn đứng ngoài nhìn không dám vào bên trong vì (ngày đấy ba sống cùng với bà cố ngoại Vừng, ông bà nội đi công tác xa nhà) nếu vào bên trong hiệu sách mà không có tiền để mua thì các cô bán hàng sẽ mắng là vào đây làm gì ( mặc dù ngày ấy ba chỉ thích vào để được sờ vào sách, vì ba là người thích sách)

Và đây là câu chuyện cuốn sách đầu tiên mà ba mua được: Ngày ấy ở Thị Độc  các hộ nông dân sau khi nhổ mạ thì người ta cho ruộng để làm rau, ba Bình cũng giống như những người dân trong làng đã chạy đến xí phần 1 ô, học làm tất cả các việc như be bờ xới đất rồi kiếm cuộn rau già để cáy vào cho đủ mảnh ruộng đầu tiên riêng của mình, thường thời gian đấy là rơi vào mùa hè, niềm vui làm những công việc như vậy chẳng kể đến những khó khăn, nhổ cỏ, thêm nước, bỏ phân có lần trâu xuống ăn cả đám rau, và đàn vịt đói của nhà ông Dần càn quét, làm nát bấy cả đám rau ( nhà ông Dần là nhà nằm ở đầu thôn nghèo nhất hồi đấy) ba cầy cấy xong một vụ và sau khi thu hoạch lúa thì sẽ có ruộng trống một thời gian và thế là ba Bình cũng giành phần một mảnh ruộng và lúc đấy là ba Bình 9 tuổi tuổi hàng ngày ba lội xuống ruộng, quần ống thấp ống cao dùng tay be bờ, nhổ cỏ và gieo trồng rau muống, hàng ngày phải cho rau muống ăn và chăm bón phân, hơn một tháng sau mẻ rau muống đầu tiên được thu hoạch, nhưng lần đầu tiên nên rau muống già cổi không bán được, thế là cắt đi rồi dâm lại cho dày đám ruộng và chờ cho nó lên đợt hai, sau khi có đợt hai thì cắt được 3 – 4 bó rau muống. và lội bộ mang rổ rau xuống phố huyện Hưng Hà để đi bán dạo ( từ thôn Thị Độc đến phố huyện Hưng Hà là 1500 mét). khi đấy vừa qua những năm máy bay Mỹ ném bom miền bắc, ba Bình vẫn còn giữ một cái mũ bằng rơm to đùng giống người Nội Mông, Ba Bình đầu đội mũ rơm, hông cặp rỗ rau muống, chân trần đi đất và mặc quần đùi ( có ai phát họa được bức tranh này giúp me Vừng không, một thằng bé trai 9 tuổi lôi thôi đen đủi ….). Xui khiến thế nào mà mới đi dạo một vòng trên phố huyện đã bán được rau. Ngay trong lúc này me Vừng chen ngang: có 4 bó rau mà không bán nhanh làm sao được, nhưng ba Vừng trả lơi không em ơi trong thời điểm này rất rất là nhiều người đi bán rau. Me thầm nghĩ hay là ba Vừng có tố chất kinh doanh từ nhỏ nhỉ. Ba Vừng cũng vừa buộc miệng nói hay là anh có tố chất kinh doanh nhỉ???. Ba Bình bảo cái gì cũng dễ làm nhưng có mỗi việc bó bó rau muống là khó nhất đối với ba lúc bấy giờ. Và sau hai lần cắt rau bán như thế thì ba đủ tiền để đường hoàng đi vào hiệu sách và quyển sách đầu tiên ba chọn là một quyển truyện dịch : Người khổng lồ và chàng tí hon.

Giọng ba Bình cứ đều đều lên xuống và con trai Vừng thì ngẩn ngơ ngồi nghe giọng kể đầy xúc động và đầy chất ngày xưa của ba Vừng. Còn me Vừng thì chạy vội ra ôm cái laptop, mong muốn ghi lại được cảm xúc của hai ba con lúc này. Nhưng cố gắng lắm cũng không ghi lại được hết cảm xúc của hai ba con. Thôi thì me ghi được gì vào đây thì để dành cho Vừng từng ấy vậy nhé.

 

Bình luận về bài viết này